Mỗi người khi còn sống đều đã từng khóc vì vui, vì buồn, vì đau đớn, vì thù hận, vì lo âu, vì yêu. Mạnh Bà sẽ thu lại hết từng giọt từng giọt nước mắt ấy rồi sắc thành món canh này.
Người Trung Quốc thường nói, uống canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta có thể quên đi hết tất cả những chuyện phiền muộn, đau đớn, những lo lắng không thể bỏ hay những yêu thương và thù hận… Vì vậy, canh Mạnh Bà cũng có một tên gọi khác bằng tiếng Anh là Five-Flavored Tea of Forgetfulness (Tạm dịch: 5 loại hương vị trà giúp con người lãng quên).
Người ta nói rằng, sau khi con người chết, trên đường đi tới âm phủ, trước khi qua cầu Nại Hà, nhất định phải uống một loại chất lỏng. Khi rời khỏi thế giới này để đến một thế giới khác, thì nơi trước tiên phải qua đó là Mạnh Bà, trước cầu Nại Hà. Con người khi còn sống, gặp nhiều khổ nhiều nạn, thì uống một bát canh này, sẽ đem lại một loại cảm giác rất thoải mái, đây là một cách để đoạn tuyệt với quá khứ một cách hoàn toàn triệt để. (Ngoài ra, khi luân hồi chuyển sinh từ cõi âm về cõi trần thì tất cả các linh hồn cũng đều phải uống canh Mạnh Bà, cũng là để quên đi tất cả những gì trong quá khứ.)
Như vậy, canh Mạnh Bà rốt cuộc là cái gì?
Tương truyền rằng, qua quỷ môn quan phải đi qua một con đường có tên là đường Hoàng Tuyền, cuối con đường là một con sông có tên là sông Vong Xuyên. Trên sông có một chiếc cầu là cầu Nại Hà, đi qua cầu Nại Hà có một nơi gọi là Vọng Hương Đài. Bên cạnh Vọng Hương Đài có một bà lão tên là Mạnh Bà, bà lão này chuyên điều chế một loại canh tên là Canh Mạnh Bà. Bên cạnh sông Vong Xuyên có một hòn đá có tên là đá Tam Sinh. Canh Mạnh Bà khiến người ta quên hết tất cả mọi thứ còn đá Tam Sinh thì ghi lại toàn bộ cuộc sống từ kiếp trước cho đến kiếp này. Khi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương Đài nhìn lại nhân gian một lần cuối cùng và uống một bát canh Mạnh Bà được nấu từ nước của dòng sông Vong Xuyên.
Hết thảy những người đã từng yêu thương, hết thảy những việc không cách nào buông bỏ, hằng hà vô số những thăng trầm trong cõi hồng trần, đều theo bát canh Mạnh Bà mà dần dần trôi xuống họng rồi mãi mãi ngưng đọng lại, bước đến cầu Nại Hà muốn nói rồi lại thôi, ngoái đầu nhìn lại với đôi mắt ngấn nước và ảm đạm, hóa thành mây khói mà tan biến đi. Là một đời tràn đầy hối hận? Là tiếc nuối về cách biệt âm dương?… đều đã không còn quan trọng. Bởi vì sau khi uống bát canh Mạnh Bà này, thì hết thảy mọi thứ đều đã trở thành hờ hững, dửng dưng.
Trong truyền thuyết có nói về cách làm canh Mạnh Bà là, trước tiên phải thu thập các hồn ma mà được phán định sắp được làm người ở các nơi tại Diêm La Thập Điện. Sau đó thêm vào một số dược liệu được hái từ trần thế, điều chế thành một loại canh giống như rượu, phân thành 5 loại vị là ngọt, đắng, cay, chua, mặn. Phàm là những linh hồn mà chuẩn bị được đầu thai thì đều phải uống bát canh mê hồn của Mạnh Bà. Nếu như, một linh hồn nào đó xảo trá, giảo quyệt không chịu uống, thì lập tức có giá đao hiện lên ở dưới chân, quấn chặt lấy hai chân, còn bên trên dùng ống đồng sắc nhọn đâm thẳng vào trong cổ họng để bắt uống một cách vô cùng đau đớn và khổ sở. Không có bất kì một linh hồn nào có thể may mắn thoát khỏi.
Ngoài ra, còn có một thuyết khác đó là, mỗi người khi còn sống đều đã từng khóc vì vui, vì buồn, vì đau đớn, vì thù hận, vì lo âu, vì yêu. Mạnh Bà sẽ thu lại hết từng giọt từng giọt nước mắt ấy rồi sắc thành món canh này.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét